CON CHƯA MUỐN XA …
Học sinh: Vũ Ngọc Anh (cựu học sinh khóa 2007-2011)
Bốn năm dài…
mà sao qua nhanh quá !
Những kỷ niệm…
dường như mới hôm qua.
Con chợt nghĩ và thấy lòng
rung động…
Vì những tháng ngày con
chưa muốn xa.
Con chưa muốn xa…
góc hành lang nhỏ !
Nơi đó…
còn mãi những kỷ niệm thân
thương
bè bạn chúng con thường ríu
rít…
những lời ca, câu hát…
ước mơ xa !
Con chưa muốn xa…
ghế đá năm nào !
Ghế đá ấy,
còn vang bao giọng đọc
Tiếng đọc bài…
và khẽ trang lưu bút trao
nhau
Ghế đá cũ,
xót xa không cũ !
Bởi nơi ấy nước mắt vẫn
chưa nhòa
Nước mắt chia xa, hòa vào
cùng kỷ niệm
Ngồi bên nhau
khóc lên thành tiếng
Nước mắt rơi
không cất lên lời…
Con chưa muốn xa…
ngôi trường yêu thương ấy !
Con chưa muốn xa lớp học,
bạn bè
Bởi còn vang trong lòng con
khe khẽ
Tiếng cô thầy, tiếng của
bạn con.
Con chưa muốn xa vì còn
nhiều điều chưa nói
Lời cảm ơn, xin lỗi vẫn nghẹn
ngào.
Nhưng điều con không muốn
xa nhất
là vòng tay chăm sóc của cô
!
Con chưa muốn xa vì con
chưa đủ lớn
Còn vấp ngã trước sóng gió
xô bồ.
Con chưa muốn xa vì con
chưa học hết
Cách sống sao cho xứng đáng
cô ơi !
Chỉ xin cô cho con một lần
này nữa
được trở lại…
trong vòng tay cô !
Để lại được nghe lời cô ấm
áp
giảng cho con bao đạo lí
nên người.
Dù phải chia xa nhưng lòng
con nhớ mãi
Nhớ mái trường đã nuôi dạy
nên con
Nhớ về cô với bao điều nhắn
nhủ
Và ước mong…
một điều nho nhỏ:
“Thời gian ơi đừng làm phai
nhòa nhé…
Màu nắng sân trường
Và mái tóc cô con !”
Tháng 11/2011
Kính tặng
những người thầy, người cô đáng kính nơi mái trường Vũ Hữu thân thương ! Các
thầy cô đã cho con loại dầu tinh túy nhất và dạy con cách thắp sáng ngọn đèn
tới tương lai. Con cảm ơn các thầy cô rất nhiều !