`

CUỐI THU CỦA §ẶNG VƯƠNG HƯNG

Bốn mươi xuân vẫn mỏi mong
Chị như lá úa giữa nong kén vàng
Tối ngày quanh quẩn xóm làng
Chị đâu hay chuyện giàu sang phố phường
Chị xa chân đất ra đường
Chị buồn mỗi bận soi gương chải đầu
Quanh năm một sắc áo nâu
Cái quần đen lửng bạc màu bùn non
Cửa nhà vắng tiếng trẻ con
Chị như lúa dại héo hon từng ngày
Bốn mùa quen việc cấy cày
Bàn chân đen đúa, bàn tay chai sần
Họ hàng xa, láng giềng gần
Bao người thương chị, chị cần gì đâu!
Chút tình yêu thuở ban đầu
Không nguôi nỗi nhớ đêm thâu một mình
Bao chàng trai trẻ si tình
Nào ai biết chị đẹp xinh một thời
Dửng dưng họ bỏ đi rồi
Còn trong lòng chị sắc trời cuối thu

        Mùa thu đẹp nhưng buồn, ai cũng nói vậy và biết vậy. "Cuối thu" của Ðặng Vương Hưng dường như chính là khoảng khắc thời gian mang trong mình dòng chảy của nỗi buồn ấy.

        Vâng! Tiết trời cuối thu với cuối thu của đời người sao có cái gì giống nhau đến thế. Những chiếc lá bay đi, những cuộc tình phụ bạc... để lại giữa lòng trời, lòng người nỗi hoảng hốt hoang mang. Bài thơ chứa trong mình nỗi buồn của người phụ nữ đa mang. Nó như một câu chuyện dài về số phận, như chuyến đò chở người đọc từ hiện đại quay về quá khứ, quay về "số phận một con người"

Bốn mươi xuân vẫn mỏi mong
Chị như lá úa giữa nong kén vàng
Tối ngày quanh quẩn xóm làng
Chị đâu hay chuyện giàu sang phố phường

        Một con người không tên nhưng cụ thể đã được hình tượng trong lời kể của Vương Hưng. Chị- người phụ nữ chưa hẳn là già song cũng chẳng ai bảo chị còn trẻ nữa. Tuổi trẻ đã vượt qua chị, bỏ lại phía sau mình chị với nỗi nhớ khôn nguôi.

        Người ta nói những yếu tố chính làm nên hạnh phúc ở đời đấy là: có việc gì đấy để làm, có ai đó để yêu và có gì đấy để hy vọng. Phải chăng đối với chị hy vọng chính là lẽ sống, là hạnh phúc? Chị vẫn chờ, vẫn hy vọng dù tia hy vọng đó giờ đây còn rất mong manh khiến nhiều lúc chị cảm thấy đuối sức, hụt hơi ngay trong chính cuộc đua của đời mình. Bởi thời gian- yếu tố lớn làm nên chiến thắng của cuộc đời giờ đã không còn thuộc về chị. Thời gian vụt qua đã kịp đánh cắp của chị gần như tất cả: tuổi trẻ, sắc đẹp và thậm chí cả tình yêu một phía; cả niềm tin mãnh liệt ngày xưa. Con người ta có những người sống là nhờ vào niềm tin, vào hy vọng, vậy mà giờ đây chị đang sống với chút cặn thừa của niềm tin ấy. Liệu rằng thời gian của đời người trong chị có đủ kiên nhẫn để chờ đợi và nuôi dưỡng niềm tin mong manh trong chị nữa hay không?

        Niềm tin thì vơi cạn dần mà sự mòn mỏi đơn côi trong hy vọng thì lại nhân lên. Sự thay đổi cung bậc từ hình ảnh "lá úa" giờ lại chuyển sang "lúa dại" héo hon càng làm cho người đọc thấm thía và chua xót.

        Thật là phũ phàng khi nói rằng: chị đang "vất vưởng" với nỗi cô đơn của đời mình. Nhưng chị đã không giấu được sự bối rối và trống trải của chính mình khi niềm khao khát làm mẹ và thiên chức người phụ nữ trong chị lên tiếng:

Cửa nhà vắng tiếng trẻ con
Chị như lúa dại héo hon từng ngày

        Chị có thể đối diện với chính mình với nội tâm đầy chất chứa của mình nhưng khi đối diện với ngôi nhà- mái ấm- chốn dừng chân, chị lại bối rối và thảng thốt, nỗi cô đơn trong chị như được nhân lên. Chị- người phụ nữ đa cảm, cái phần ẩn trong con người chị đã lên tiếng. Chị không thể dửng dưng, không thể tự tin ngắm mình trong gương và mỉm cười như hơn hai mươi năm trước.

Chị buồn mỗi bận soi gương chải đầu

        Sau mỗi lần vội nhìn lại mình người đọc hẳn ai cũng thương cảm với nỗi buồn đang ngày càng dày lên trong chị vì nó không phải nỗi buồn giản đơn thoắt đến và đi mà nỗi buồn ấy giờ đã trở thành một khối đang được tích tụ và bị kìm nén đến độ chỉ chực oà ra và nổ tung bất cứ lúc nào.

        Làm việc, giúp con người ta nhiều khi quên mình, giấu đi được nỗi trống trải của mình. Chị cũng đã đi tìm lối thoát cho mình trong công việc nhưng thật trớ trêu và khốn nạn cho chị. Công việc không giúp chị quên đi được thời gian hiện tại của mình mà khoảng trống trong chị còn dày hơn.

        Hình thể chị lại càng xộc xệch hơn trong những công việc tưởng như rất đỗi quen thuộc ấy

Bốn mùa quen việc cấy cày
Bàn chân đen đúa, bàn tay chai sần

        Thời gian đang khắc những "vết sẹo" của mình trên từng khoảng khắc trong con người chị khiến cho chị cảm thấy khập khiểng với chính mình

Họ hàng xa, láng giềng gần
Bao người thương chị, chị cần gì đâu!

        Cái tôi của chị như trơ cứng, vô hồn ngay với sự cảm thông của những người thân thiết. Vâng! cả cuộc đời chị sống chỉ một niềm tin và mong muốn nuôi dưỡng niềm tin ấy thành ngọn nguồn của hạnh phúc. Chị luôn khao khát yêu và được sự cảm thông. Nhưng ngược lại chị lại không muốn đón nhận bất cứ ngọn nguồn tình cảm nào mà được nảy sinh từ tình thương cảm. Chị sợ bất kỳ sự ban ơn nào vì của bố thí có gì là bền lâu?

Chút tình yêu thuở ban đầu
Không nguôi nỗi nhớ đêm thâu một mình
... Dửng dưng họ bỏ đi rồi
Còn trong lòng chị sắc trời cuối thu

        Tôi cảm thấy thật ghen tỵ với người đàn ông nào đã được chị yêu bằng cả trái tim đến như vậy. Chị đã giữ gìn và nuôi dưỡng chút tình yêu mỏng manh xưa trong bao nỗi vất vả của cuộc sống. Vậy mà tình yêu ấy vẫn sống, vẫn chảy trôi từ suối nguồn hy vọng trong con người chị. Tình yêu ấy nhiều khi được đốt cháy bùng lên, toả sáng ngay cả trong đêm khi con người đã đi vào giấc mộng mị.

Không nguôi nỗi nhớ đêm thâu một mình

        Phải chăng sau bao nhiêu năm nhưng tình yêu trong chị vẫn mang những dư vị ban đầu, nó vẫn cồn cào, thao thức.

        Có người nói: Cuộc đời ai biết đâu ngày mai- vậy mà hơn hai mươi năm dành cho một mối tình có là quá nhiều cho một cuộc đời mới đi được hơn nửa chặng đường như chị không?

        Chị không phải là người phi thường có thể làm đảo ngược được thời gian. Nhưng thời gian lại trở thành bất lực trước khả năng sinh tồn của tình yêu vĩnh cửu trong chị. Chị đã sống và đã biến những điều vô nghĩa của cuộc đời thành hạnh phúc. Vì hạnh phúc đối với chị nó cũng giản đơn như chính cuộc đời chị vậy. Ðấy là "Có ai đó để yêu và có điều gì đó để hy vọng".

        Tôi cảm thấy yêu quý chị- người phụ nữ mang trong mình nỗi buồn thanh sạch của chiếc lá. Người gánh gồng tình yêu đơn lẻ trên dấu chấm than đầy diệu vợi của đời mình.

(LỜI BÌNH CỦA LÊ THỊ MỸ Chung- báo Phụ nữ Việt Nam)

[Kỳ trước][Trang chủ][Kỳ sau]

Chuyên mục này được cập nhật vào thứ Tư hàng tuần

Scrolll.gif (2603 bytes)


Thông tin trên mạng Netcodo
Mọi chi tiết xin vui lòng liên hệ tại
Ban Biên Tập Mạng Netcodo
Ðiện thoại: (54)847247 - Email Intranet: quantri@netcodo.vnn.vn

Email Internet: netcodo@hue.vnn.vn