Áo trắng má hồng

Thướt tha áo trắng nói cười
Để ta thương nhớ một thời áo nâu
Tóc hoe hoe cháy trên đầu
Ta cùng bạn gái cưỡi trâu học bài.

Áo trắng là áo trắng ai
Buồn phơ phất buổi ban mai đến trường
Long lanh ngọn cỏ giọt sương
Song song chân đất con đường xa xa

Áo trắng là áo trắng à
Một hôm ta thấy bạn ta ngượng ngùng
Vờ che ngực áo hơi phồng
Ta run rẩy ngó má hồng hây hây

Áo trắng là áo trắng này
Phấp pha phấp phới cái ngày ta mong
Bỗng dưng bạn ấy lấy chồng
Bỏ ta lại giữa mùa đông xám trời.

Áo trắng là áo trắng ai
Cho ta xin lại dáng người ta mơ
Cho ta tí tẹo ngẩn ngơ
Ước chi người ấy bây giờ là đây.

Áo trắng là áo trắng bay
Thấp tha thấp thoáng cái ngày mong manh
"Rừng xanh ai nhuộm mà xanh
Má hồng ai nhuộm mà quanh năm hồng..."
Nguyễn Duy

        Bài thơ hấp dẫn chúng ta trước hết vì nó mang âm điệu của một bài hát ru. Nhà thơ "ru" ai? Có lẽ anh định "ru" cô bạn gái từ cái thủa "ta yêu đồng xanh, như đã yêu từng con người" chăng:

Tóc hoe hoe cháy trên đầu
Ta cùng bạn gái cưỡi trâu học bài.

        Nhưng không hẳn thế! Bởi ngay sau đấy, ta lại thấy đôi mắt tác giả chớp chớp đến mấy cái liền:

Áo trắng là áo trắng ai
Buồn phơ phất buổi ban mai đến trường

        Đi giữa Long lanh ngọn cỏ giọt sương, bạn đọc cùng với Nguyễn Duy Song song chân đất con đường xa xa- Và bỗng phát hiện ra- Nguyễn Duy "hát ru" cái áo trắng:

Áo trắng là áo trắng à
Một hôm ta thấy bạn ta ngượng ngùng

        Viết đến đây, đôi mắt của nhà thơ không chớp chớp nữa, mà trở nên tinh quái trong một cái nhìn tinh tế như không có gì mà lại có gì:

Vờ che ngực áo hơi phồng
Ta run rẩy ngó má hồng hây hây
Áo trắng là áo trắng này
Phấp pha phấp phới cái ngày ta mong

        Quả là tôi thú vị với bốn chữ: Phấp pha phấp phỏng trên đây, đó là bốn chữ rất động. Hơn nữa, nó diễn tả thật đúng và thật khéo cái nhịp thở của "đôi trái đào tiên" mới nhú

        Thế rồi đánh đùng một cái! Tác giả bất ngờ "thét" lên:

Bỗng dưng bạn ấy lấy chồng
Bỏ ta lại giữa mùa đông xám trời.

        Bạn đọc còn chưa hết bàng hoàng vì cái tin: áo trắng hóa thành ra áo cưới, Nguyễn Duy đã cất giọng nghèn nghẹn "ru" tiếp- lần này thì anh "hát ru" chính trái tim mình:

Áo trắng là áo trắng ai
Cho ta xin lại dáng người ta mơ
Cho ta tí tẹo ngẩn ngơ
Ước chi người ấy bây giờ là đây.
Áo trắng là áo trắng bay...

        Giá như Nguyễn Duy dừng lại ở đây sẽ hay biết chừng nào! Chắc chắn tác giả, rồi tôi nữa và các bạn đọc đã có thể "bay lên" cùng với âm ba của bài thơ. Song lạ, nhà thơ vẫn đang trong cái đà: "áo trắng à" và "áo trắng ơi", nên anh vẫn cố ngân nga thêm:

Thấp tha thấp thoáng cái ngày mong manh
"Rừng xanh ai nhuộm mà xanh
Má hồng ai nhuộm mà quanh năm hồng..."

        Ba câu thơ thừa ra này, làm cho bài thơ khép lại trong một phong vị có phần nào... cải lương và hơi bị xuống sề. Cùng với tác giả nuối tiếc cho một thời ngẩn ngơ xa hút, tôi còn có chút nuối tiếc trong sự toàn bích của bài thơ.

        Đúng là, hai lần tiếc thay "áo trắng má hồng"!!!.

(Lời bình Hoàng Nhuận Cầm- báo Truyền hình)

 

[Kỳ trước][Trang chủ][Kỳ sau]

Chuyên mục này được cập nhật vào thứ Tư hàng tuần

Scrolll.gif (2603 bytes)


Thông tin trên mạng Netcodo
Mọi chi tiết xin vui lòng liên hệ tại
Ban Biên Tập Mạng Netcodo
Ðiện thoại: (54)847247 - Email Intranet: quantri@netcodo.vnn.vn

Email Internet: netcodo@hue.vnn.vn